Tuesday, December 15, 2009

Mắt nâu

- Chúng ta chia tay nhau nhé. – Cô nói nhỏ nhẹ, gương mặt không chút lay động, ngoài ánh mắt nhìn thẳng vào người con trai mặc áo sơ mi kẻ ngồi trước mặt.
- Vì sao ? – Anh hơi giật mình.
- Chẳng vì điều gì rõ rệt.
- Uhm.
- Chẳng phải anh và em đến với nhau cũng chẳng vì điều gì rõ rệt đấy sao. Vậy thì tại sao lại thắc mắc về lý do này.

Anh im lặng, nhìn vào gương mặt người con gái có mái tóc dài mềm như tơ. Hôm nay cô không trang điểm, đôi mắt nâu với ánh nhìn thẳng khiến bao nhiêu người lung túng hướng về phía anh không có chút cảm xúc rõ rệt nào. Tựa hồ như cô đang ở rất xa.
Cô đứng dậy - Em về trước nhé. Anh giữ gìn sức khỏe, trời vào đông rồi đấy.
Anh không ngoái lại nhìn theo cô, tay khuấy nhẹ ly café. Một cơn gió mùa đông lùa vào từ phía sau. Anh biết, cô đã bước ra khỏi quán. Cũng như, cô vừa bước ra khỏi cuộc đời anh, quên mất một lời tạm biệt.
Anh và cô quen nhau bao lâu ? Đúng 365 ngày. Cũng chính ngày này năm trước, cô và anh chính thức yêu nhau, cả hai cũng ngồi ngay đúng vị trí này, trong quán café này, tránh những cơn gió mùa đông lạnh buốt. Chỉ khác một điều, khi ấy, tay cô nằm gọn trong tay anh. Ấm áp và yên bình.
Nhưng cô nói đúng, anh và cô quen nhau chẳng vì lý do gì rõ rệt. Anh biết, cô không yêu anh và anh cũng vậy. Cả hai gặp nhau khi anh chia tay người con gái anh yêu nhất. Hôm ấy, anh đứng ở một góc khuất ở sân bay nhìn theo người con gái ấy, chẳng biết nước mắt rơi tự khi nào. Khi nhận ra, anh bối rối quá, và bối rối hơn khi nhìn thấy ngay gần bên cạnh mình, một cô gái mảnh khảnh mặc váy màu xanh với đôi mắt nâu nhòe nước tay cầm hai túi xách to ụ. Bất giác, anh đưa tay sang, bóp nhẹ bàn tay gầy mảnh ấy. Cô ngước nhìn anh, không nói điều gì. Khi chào tạm biệt, họ trao nhau số điện thoại. Cô bảo “Em tên là Nhiên”.
Một tối, máy cô nhấp nháy một tin nhắn, “Nhiên này, đột nhiên, anh muốn gặp lại em…”.
Họ bắt đầu ở bên nhau, chẳng vì lý do gì.
Anh chưa bao giờ hỏi cô vì sao hôm ấy cô khóc và cô cũng chưa bao giờ kể cho anh nghe nhưng trong một lần vô tình anh nhìn thấy ảnh một chàng trai trong ví cô. Anh hiểu.
Mặc nhiên, họ cùng xem những gì thuộc về những ngày trước khi họ gặp nhau là những khoảng riêng của mỗi người và chẳng ai muốn bước vào. Anh có công việc của anh, cô có công việc của cô, cả hai gặp nhau sau giờ làm việc, cùng đi ăn tối và đi dạo trên những con đường Hà Nội với những hàng cây xanh rì. Thi thoảng, cô ghé nhà anh, chào mẹ anh thật lễ phép, cùng bà nấu ăn, nói những câu ngắn, nhỏ nhẹ và không kể nhiều về mình. Cô sống cùng một cô bạn gái, căn phòng nhỏ, lỉnh kỉnh đầy những đồ đạc con gái mà anh rất hiếm khi ghé vào. Cả hai biết nhau vừa đủ để không thấy quá xa nhưng cũng không thật sự quá gần.

Cuộc sống trôi đi như thế.

Cô cùng anh đi qua mùa đông giá buốt năm đó, rồi đến mùa xuân với sắc hoa rực rỡ, và mùa hè oi bức đặc trưng Hà Nội bằng sự giản dị, dịu dàng và ít nói của mình. Cho đến khi mùa đông vừa bắt đầu, cô nói lời chia tay.
Anh không biết mình nên cảm thấy gì. Hụt hẫng, đau buồn ? Hay là nhớ nhung ? Tự dưng lúc này, anh nhớ đến San. Một năm qua, anh không hề hỏi xem San sống như thế nào. Kể từ ngày, Nhiên bước vào cuộc đời anh, anh đã cất San vào một ngăn tủ. Anh thay hộp mail, đổi số điện thoại, cũng không bao giờ hỏi thăm bạn bè về San. Cứ như là, từ lúc cô bước lên máy bay, anh cũng quên mất cô. Bỗng dưng, anh thấy mình thật tệ. Có lẽ, anh đã quên mất không cảm ơn Nhiên, vì nhờ có Nhiên, anh đã không nhớ đến San nhiều như anh tưởng. Anh đã sống một cuộc sống bình yên trong suốt một năm qua không mảy may bị nỗi nhớ San cản trở. Bây giờ thì Nhiên cũng đi rồi.
Cứ như là mơ vậy. Rốt cuộc anh chẳng giữ được ai. Anh khẽ thở dài, gọi tính tiền rồi đứng dậy. Khi anh mở cửa, một cơn gió ùa vào, anh khẽ co vai, nhận ra hơi ấm ở cổ. Chiếc khăn màu xanh Nhiên đan cho anh. Anh vẫn nhớ mình đã thấy ngạc nhiên đến mức nào khi một hôm về nhà, thấy trên bàn một hộp quà thắt nơ cẩn thận, mở ra bên trong là chiếc khăn này. Khi anh cảm ơn cô, cô đã mỉm cười
- Khi em đi mua len, nhìn thấy màu này, em nghĩ đến anh, những người như anh, luôn cần màu xanh hy vọng này để thắp lên những ngọn lửa ấm trong tim. Phải không anh ?
Nhớ lại điều đó, anh mỉm cười. Thôi thì, anh sẽ ghi nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc giản đơn như vậy để biết từng có một người con gái với đôi mắt nâu kề bên mình…

tháng 4, 2009

1 comment:

  1. "cần quá nhiều dũng cảm và nhận thức để sống một cuộc sống thực sự trong cuộc đời này" - Mình thích câu này , tiểu Du ạ :)

    ReplyDelete