Monday, December 7, 2009

Niệm khúc cuối

Lần nào em sang chơi anh cũng mở Niệm khúc cuối của Ngô Thụy Miên. Em nghĩ chắc là sở thích của anh, em cũng không hỏi. Em tự cho mình là dễ chịu (mà thật đấy chứ!), anh mở bài nào em nghe bài đấy, không thắc mắc cũng chẳng phàn nàn. Em sang nhà anh mỗi khi thấy chán, chẳng có việc gì làm. Em sang nhà anh mỗi khi thấy lười nấu ăn. Em sang nhà anh, anh sẵn sàng ngồi hàng giờ nghe em lải nhải, ca thán toàn những chuyện không đâu, trời ơi đất hỡi. Ai cũng nói em ít nói, vậy mà sao gặp anh, em nói nhiều dữ không biết. Em kể chuyện trường, chuyện lớp, chuyện đứa này, đứa nọ, chuyện em hồi nhỏ, chuyện ba mẹ, chuyện anh chị, đủ thứ chuyện. Kể chán, em giành máy tính, online, mặc kệ anh lui cui nấu nướng cho em ăn. Bạn bè bảo em nấu ăn ngon, thế mà sang nhà anh, em chưa từng phụ anh nấu. Anh cũng không phàn nàn gì còn em lại chẳng thấy ngại ngùng gì cả, không những thế, em còn đòi này đòi kia, chê lên chê xuống. Anh vẫn kiên nhẫn đáp ứng yêu cầu của em. Em bắt nạt anh bao nhiêu, anh vẫn cứ cười. Đơn giản, anh là anh mà !

Lần nào em đòi anh mở nhạc, anh lại mở Niệm khúc cuối, lời ca nhẹ nhàng mà da diết, tiếng ghita dặt dìu…

Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em

Không phải lần đầu em nghe Niệm khúc cuối nhưng lần nào anh mở, em cũng im lặng lắng nghe. Em để lòng mình đi lang thang, trở về miền ký ức, trở về với hình ảnh người con trai thân thương trong lòng em. Em nhớ người ấy. Em bỏ quên anh ngồi gần đấy, em không đoái hoài gì đến một anh cũng im lặng lắng nghe và nhìn về phía em.

Cứ thế, cho đến một lần, em gặp chuyện bực mình, em sang anh chơi. Anh lại mở Niệm khúc cuối, em tự dưng nổi cáu, em tắt cái phụp. Em bảo “sao anh có thể nghe mãi bài hát nhàm chán này chứ !! Nghe hoài chán lắm !” Anh im bặt, anh nhìn em, anh cười buồn

- Tại nghe hoài mà có người chẳng chịu hiểu anh.

Em nín bặt. Em nhìn anh, đôi mắt anh nhìn em da diết còn hơn lời bài hát. Em cúi đầu, mất một phút, em ngẩng lên, em nhoẻn miệng cười bảo anh

- Em cho anh xem cái này.

Em mở ví, lôi ra một bức ảnh. Em và người con trai đó, điều em chưa từng kể với anh. Em dựa đầu vào người ấy, cười hiền lành. Anh cầm bức ảnh, anh im lặng. Hôm ấy, em về nhà sớm, em không ăn cơm nhà anh mà anh cũng không giữ em lại.

Sau hôm ấy, em không còn hay sang nhà anh chơi nữa, em cũng không gọi điện, em cũng không nhắn tin. Và anh cũng thế. Có lẽ anh hiểu.

Một tuần trôi đi, hai tuần trôi đi. Một tháng trôi đi. Hai tháng trôi đi. Em không buồn mà sao vẫn ngẩn ngơ. Một hôm, em đang đọc sách ở thư viện, một người vỗ vai em. Em quay lại, là anh. Vẫn ánh mắt dịu dàng ấy, vẫn giọng nói ấm áp ấy. Là anh, chứ chẳng ai khác. Chỉ gầy hơn, mái tóc cắt ngắn, quần áo cũng lạ. Lúc trước anh chỉ quần Jean áo thun tuềnh toàng vậy mà lúc này, trước mắt em, anh lạ lẫm, chững chạc trong áo sơ mi và quần tây. Em hỏi, anh đi đâu mà diện quá ? Anh đáp, anh đi làm, anh có việc làm mới rồi này, hôm nay lãnh lương, anh mời em đi ăn nhé, được không bé ? Em gật đầu.

Em lại là em, cô bé của 1 tháng về trước. Em lại luyên thuyên với anh chuyện trường, chuyện lớp, chuyện bạn bè. Em lại càm ràm, em lại vặn vẹo anh thế này thế kia. Anh vẫn là anh, vẫn dịu dàng như thế, vẫn chìu em như thế.

Em lại hay sang nhà anh chơi. Anh vẫn sẵn sàng nghe em lải nhải đủ điều. Anh vẫn lụi cụi nấu cơm cho em ăn trong khi em chơi game và chat với bạn bè. Vẫn là anh bảo em, ăn nhiều một chút đi bé. Vẫn là anh cười xòa khi nghe em kể tội người này người nọ. Chỉ là anh không còn mở Niệm khúc cuối nữa. Em không ngạc nhiên, tất nhiên em cũng chẳng dại gì thắc mắc. Em bảo anh

- Anh, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh này !

- Gì hả em ?

- Anh là anh trai của em nhé ! Em không có anh trai ! Anh cũng biết là em luôn muốn có anh trai mà !

Nói rồi, em mở to mắt chờ đợi. Một giây trôi qua, anh cười lớn, xoa đầu em như xoa đầu một đứa em gái

- Dĩ nhiên, còn phải hỏi ! Cái con bé này !

Vì anh là anh trai, em lại càng được thể, lại càng hay sang nhà anh, lại càng hay đòi anh nấu cho ăn món này món kia. Vì anh là anh trai, ở nhà anh chơi chán, em lăn ra ngủ như một con mèo con. Vì anh là anh trai, em lại càng hay mè nheo, bắt nạt anh. Mà có lẽ vì anh là anh trai nên anh chìu em mãi. Mà có lẽ vì anh là anh trai, giữa trưa, anh sẵn sàng chạy về nhà để đem lên thư viện cho em cuốn sách em cần. Vì anh là anh trai, em hay khoác tay anh mỗi lần đi cạnh. Vì anh là anh trai, em hay kéo tay anh mỗi lần đi siêu thị, đòi mua thứ này thứ nọ, rồi sau đó là bắt anh phải xách giùm « vì anh là anh trai em mà ! » Có lẽ vì anh là anh trai, bị em bắt nạt, anh toàn cười xòa, toàn cốc đầu em bảo em « Cái con bé này ! » Vì là anh trai, anh chẳng bao giờ giận em dù em nhiều lúc thật quá đáng. Vì là anh trai, mỗi tối, anh đều nhắc em đi ngủ sớm. Vì là anh trai, những hôm em học muộn, dù không có bài, YM của anh vẫn sáng, anh bảo, để em không phải học một mình.

Bạn bè nhìn em và anh ẩn ý. Em túm lấy cánh tay anh, cười vui vẻ « đừng vớ vẩn, anh trai tao đấy ! » và quay sang anh « anh nhỉ ? » Anh cười, gật đầu.

Em bướng lắm, mọi người nhìn mặt đều thấy rõ chữ bướng trên mặt. Vì thế, em toàn cãi anh, toàn lý luận mỗi khi anh nói với em điều gì. Vậy đấy mà anh vẫn kiên nhẫn nói để em hiểu. Em hiểu rồi vẫn không chịu nhận, vẫn cố cãi cho bằng được. Chỉ cho đến lúc anh bảo « thôi, anh chịu em đấy, được chưa ? » thì em mới cười đắc thắng.

Anh là thế, lúc nào cũng cười, cũng chìu em, cũng bênh vực em. Vì anh là anh trai em mà, em nghĩ thế. Cho đến một lần, em cứ cố tình gán ghép anh với một cô bạn của em. Bạn em bảo anh đáng yêu lắm, em bày mưu để cả hai gặp nhau. Em nhắn tin bảo anh đến góc quán quen thuộc nhưng em không đến, bạn em đến. Em ở nhà, cười thầm nghĩ đến hình ảnh anh khổ sở trước mặt bạn em. Em biết anh vốn không giỏi nói chuyện với con gái, cứ đứng trước con gái là anh lúng túng như gà mắc tóc. Được một lúc, tò mò quá, em chạy đến chỗ hẹn quen thuộc. Em đứng ở một góc khuất, nhìn anh và bạn. Em thấy anh và bạn em đang cười nói vui vẻ với nhau. Em thấy anh đang kể gì đấy mà bạn em cười ngất. Sau đấy, em thấy anh cười sảng khoái. Hôm nay anh diện lắm, áo sơ mi kẻ, tóc chải keo, chân còn mang giày tây. Bạn em thì quá đỗi xinh trong bộ váy màu xanh nhạt. Một đôi hoàn hảo, em nghe lời bình luận đâu đó. Trời đổ mưa, em cứ đứng đấy, thấy mình run rẩy. Em đi vội, em không mang theo dù, em bỏ về giữa trời mưa dông. Những hạt mưa lạnh buốt. Em ướt sũng, em khóc ? Không phải, chỉ là nước mưa rơi trên mắt em.

Đêm ấy, em sốt, nằm li bì trên giường. Không thấy tin nhắn nào của anh. Không thấy một missed call nào. Cũng không thấy YM của anh sáng. Em chật vật trong cơn mơ ngủ. Nhà bên ai mở Radio. Là Niệm khúc cuối...

Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đan tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đã muộn rồi
Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em

Tự dưng em khóc, là khóc thật, không phải mưa rơi trên mắt em...


Perth, 20/07/08.

No comments:

Post a Comment