Saturday, December 5, 2009

Xương rồng.

Viết cho người xa lạ

Ngày mới yêu nhau, gã mang tặng tôi một chậu xương rồng. Gã chỉ vào cây thứ nhất bảo "đây là anh", chỉ vào cây thứ hai "đây là em" và chỉ vào ba cây nhỏ "còn đây là con chúng ta." Tôi cười. Ừ, thì đúng, tôi luôn mong muốn mình sẽ có ba đứa con, đơn giản vì với tôi, số ba là số may mắn nhưng tôi chưa từng nghĩ, chồng tôi sẽ là gã. Lý do tại sao thì khó nói lắm. Không dễ gì bạn tìm gặp được một người bạn muốn cùng chung sống trọn đời, muốn cùng với họ có những đứa con và nuôi dạy chúng. Gã là mối tình đầu của tôi, trong trẻo, ngây thơ và chân thành. Tôi yêu gã, đó là điều hiển nhiên, nhưng giữa yêu và muốn cùng chung sống trọn đời, đó là hai điều khác biệt. Mỗi lần nghĩ đến chuyện tôi và gã sẽ cưới nhau hay cái gì đại loại, tôi phì cười, thấy là điều dớ dẩn. Có lẽ tôi còn trẻ quá, năm đó tôi vừa qua mười tám.

Tôi đem chậu xương rồng về đặt trên bàn học. Mỗi ngày ngắm nghía, tự hỏi, có khi nào xương rồng nở hoa không nhỉ.

Qua một thời gian yên ổn, giữa chúng tôi bắt đầu có những mâu thuẫn nho nhỏ. Tính cách bọn tôi rất giống nhau, với cùng một sự việc, chúng tôi luôn có cùng một cách suy nghĩ và xử sự . Bọn tôi giống nhau cả ở sự ngang bướng và thích chọc tức người khác. Chính vì thế, bọn tôi khi cãi nhau thì chẳng đứa nào nhường đứa nào, toàn cố tình trêu tức nhau cho bằng được. Thế là giận, không thèm nói chuyện nữa. Tôi ỷ mình bé hơn gã một tuổi nên toàn bắt gã làm lành trước mặc cho lỗi chẳng thuộc về gã đi nữa. Cứ như thế, chuyện tình cảm của bọn tôi lúc nào cũng như tàu trên sóng lớn, cứ liên tục dập dềnh.

Rồi một đợt tôi ốm nặng. Tôi phát hiện cây xương rồng mà gã bảo "đây là em" bị úng nước dù tôi chẳng làm gì cả. Tôi thẫn thờ nhìn cây xương rồng, bỗng cảm thấy có điều gì chẳng lành sắp đến. Tôi nhắn tin cho gã "anh à, cây xương rồng của em sắp chết, liệu em có như nó không nhỉ ?" Gã mắng tôi một trận vì ý nghĩ hồ đồ. Nhưng biết làm sao được khi linh tính mách tôi có điều bất ổn sẽ xảy đến.

Cây xương rồng của tôi cứ tàn lụi dần dần rồi chết. Vì úng nặng. Tôi đành nhổ nó khỏi chậu, đem chôn xuống đất. Trong tôi dường như có điều gì vừa tắt. Những ngày tiếp theo, sức khoẻ của tôi tốt dần lại.

Tất nhiên, sau đó, tôi vẫn sống khoẻ mạnh nhưng tình yêu của tôi thì tàn lụi dần. Không phải lúc nào giống nhau cũng đã tốt. Bọn tôi giống nhau, rất hiểu nhau nhưng lại không chịu đựng được sự ương bướng của nhau. Mọi cố gắng đều là vô vọng. Cũng giống như khi tôi cố gắng cứu cây xương rồng, càng cố, càng tệ. Tình yêu chết đi.

Tôi đem cây xương rồng lên lầu, đặt vào dưới gốc mai. Nhìn nó lần cuối rồi bỏ xuống nhà. Nhủ thầm :

Chừng nào xương rồng nở hoa
Tình yêu quay lại, em đà yêu anh...

Tết năm nay, lên lầu thăm cây mai mẹ chăm bón, bất chợt tôi nhìn thấy chậu xương rồng mà một thời mình nâng niu. Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy những cây xương rồng còn lại trong chậu vẫn tươi tốt , thậm chí còn lớn bổng lên dù cho bấy lâu nay tôi không hề nhớ đến hay chăm sóc. Chỉ có điều, cây xương rồng "tôi" rời khỏi chậu xương rồng "tình yêu" của tôi và gã, không bao giờ trở lại.

Tình đầu cũng như thế. Là chậu xương rồng không bao giờ nở hoa.

SG, 11.03.08

No comments:

Post a Comment