Friday, December 4, 2009

Thói quen

Đã 2 tháng kể từ ngày anh mất liên lạc với cô. Blog cô vẫn để mở nhưng không có một bài viết mới nào. Nick YM không hề sáng. Những tin offline anh gửi đi không được đáp lại. Bao nhiêu lần gọi vào máy cô là bấy nhiêu lần cái giọng nói quen thuộc ấy “số điện thoại bạn gọi hiện…”. Anh thở dài.

Rốt cuộc, anh biết gì về cô ? Cô thường chơi với những người bạn như thế nào, cô có kể không nhỉ, sao anh chỉ nhớ mơ hồ. Anh lục tìm trong danh bạ, tuyệt vọng mong rằng mình đã có một-lần-nào-đó lưu lại một số điện thoại của một-ai-đó-cô-quen. Chẳng có một con số nào.

Cô biến mất, hệt như chưa bao giờ xuất hiện trên đời.

Tháng 12, sau giờ làm việc, anh đảo xe vào quán cafe quen thuộc. Từ trên cửa sổ lầu một, anh nhìn xuống đường. Xe cộ vẫn tấp nập. Anh nhấp ngụm cafe, để hồn mình lang thang. Trời bắt đầu mưa lất phất. Thế giới này vẫn di chuyển mỗi ngày. Anh vẫn đều đặn đến chỗ làm. Cuối ngày thi thoảng tụ tập với mấy anh em. Cuối tuần lại bù khú bạn bè. Chỉ có trong sâu thẳm thỉnh thoảng có điều gì trật khỏi đường ray. Chẳng hạn như lúc này.

Anh rút điếu thuốc, châm lửa.

- Ngồi ngắm trời mưa và hút thuốc có vẻ như rất thú vị phải không anh?

Anh giật mình bởi giọng nói quen thuộc. Là cô. Mái tóc dài hơi xoăn, đôi mắt tinh nghịch. Mùi cafe bỗng dưng gây choáng váng. Cô mỉm cười, ngồi xuống đối diện:

- Anh vẫn khỏe ấy nhỉ?

- Em…

- Vâng, em đây.

- Em ra khi nào ?

- Ba tháng, năm ngày. Nếu tính cả ngày hôm nay.

- Ba tháng ?

- Đúng ba tháng anh ạ. Thời gian đầu em vẫn nói chuyện bình thường với anh nhưng sau đó em quyết định sắp xếp lại cuộc đời mình.

Bỗng nhiên anh thấy tức giận. Cảm giác như mình bị đưa vào một trò chơi trốn tìm vớ vẩn. Anh toan đứng dậy, cô nhìn anh dịu dàng:

- Anh đừng giận. Em chỉ muốn hỏi, mất bao lâu để anh nhận ra em không còn ở đó nữa ?

No comments:

Post a Comment