Friday, December 4, 2009

Yêu

Bạn của cô về HN. Như lời hẹn, anh đưa bạn đi chơi. Hà Nội mùa này ấm áp. Bạn thích thú nhìn những xe chở đầy loa kèn. Bạn bảo, anh mua cho em một bó. Anh như không nghe thấy. Cô cũng thích hoa. Anh chưa bao giờ mua hoa tặng cô. Ngày đầu tiên gặp cô, anh bảo, anh biết em thích hoa nhưng anh không mua hoa tặng em bởi vì anh không thấy hoa đẹp. Cô không nói gì, trong mắt có khoảng sầm tối. Rồi sau đó, vụt sáng như mọi khi. Cô vẫn luôn như thế, chóng buồn, chóng vui, thường không bày tỏ cảm xúc. Đôi khi, anh ghét điều đó. Anh bảo, sao em không thể nói một lời yêu thương ? Cô nhìn anh, có chút bẽn lẽn rồi thôi. Nhẹ nhàng nắm tay anh và siết chặt.

Anh và bạn đi café. Bạn ngần ngừ không nói về cô. Anh nói về cô như một thói quen. Anh kể về kỷ niệm khi cô và anh ở Hà Nội, về một điều bỗng dưng trở thành sở thích, chỉ bởi một lần đi cùng cô. Trong mắt bạn có điều bỡ ngỡ. Anh chỉ nói về cô như một thói quen, anh tự bảo mình như thế. Anh biết, khi cô nghe kể về điều này, cô cũng sẽ bảo như thế. Cả anh và cô giống nhau, đôi khi điều đó thật tệ nhưng đôi lúc, đó lại là một điều hay. Điều hay ? Anh đốt thuốc và tự hỏi.

Cô post lên blog một bài về anh. Anh lại đốt thuốc và đọc. Trong thẳm sâu là điều gì không thể lý giải. Không phải là cảm giác nhói đau mà là một điều gì duỗi ra, mệt mỏi, bất lực. Đôi khi đó là sự trống rỗng mà khi nó qua đi, anh cảm thấy mình như không tồn tại.

Tự anh nói, nhiều điều đã khác rồi và cũng tự anh nói, có những điều còn lại mãi. Anh không biết cô đã cười như thế nào khi nghe thế. Và sau đó là chui vào chăn, ôm chặt gối ôm, không tài nào ngủ nổi.

Cô bảo, yêu là một trạng thái tuyệt diệu. Anh lại đốt thuốc, vì sao trong thời điểm này, cô lại nhắc về điều đó, phải chăng, phải chăng… Yêu thực sự là một trạng thái tuyệt diệu ?

Cô đọc ở đâu đó, tôi chưa từng thấy điều gì mang lại nhiều cảm xúc hơn là yêu. Tôi cũng chưa từng thấy điều nào có thể khiến người ta hạnh phúc đến phát điên và cũng có thể khiến người ta đau đớn đến muốn chết ngay lập tức sau đó. Yêu – quả thực là một điều kỳ diệu. Cô đã từng yêu đến hai người, trước anh. Một người cô làm bạn hơn 5 năm. Và một người học cùng cô suốt một năm dài. Bấy nhiêu đấy thời gian nhưng không đủ để cô tìm thấy ở cả hai sự thấu hiểu. Cho đến khi gặp anh. Cô tìm thấy sự thấu hiểu ấy khi nói chuyện với anh ngay-lần-đầu-tiên. Chia tay người đầu tiên, cô cười. Chia tay người thứ hai, cô khóc. Và khi chia tay anh, cô chỉ im lặng.

Yêu – quả là một điều kỳ diệu, bởi khi có nó, cô thấy mình mạnh mẽ biết nhường nào.

Bạn bảo, cô đang hạnh phúc. Cô hỏi, vì sao ? Bạn bảo, bởi vì trên đời này mà gặp được người cho ta được cảm giác yêu thương đến thế là hạnh phúc rồi..

No comments:

Post a Comment